Tôi từng có một cô em gái mà tôi không hề hay biết đã ra đời vào một đêm tháng ba trên giường của mẹ tôi tại ngôi nhà gia đình tôi thuê hồi ấy nằm trên đường Trịnh Phong, thành phố Nha Trang. Nhưng em tôi chết ngay khi vừa sinh ra và cha tôi cùng với vị bác sĩ của gia đình đã chôn em ngay trong ga-ra. Không có thêm bất kỳ một chi tiết nào khác.
Điểm đáng chú ý là mãi hơn ba năm sau khi sự kiện quan trọng này xảy ra mẹ tôi mới ghi vào nhật ký. Tại sao vậy kìa? Cha tôi, vốn là một người tính khí nóng nảy, hẳn đã không hài lòng chút nào với vị bác sĩ và cho rằng chính ông này đã gây ra cái chết cho em gái tôi. Còn mẹ tôi, một con chiên ngoan đạo, lo chăm sóc phần hồn của con gái mình hơn là phần xác, có lẽ đã nhiều lần cầu nguyện cho đứa con bất hạnh; thậm chí bà còn đặt tên em tôi là Vân Anh. Tôi nhớ lại, lúc sinh thời mẹ tôi luôn mang vẻ mặt buồn buồn mà tôi không hiểu tại sao.
Từ đó, em gái tôi, người chị em duy nhất của tôi, luôn ám ảnh tôi. Nhưng không phải linh hồn em, mà là hài cốt em được chôn đâu đó dưới sàn ga-ra tại thành phố Nha Trang. Tôi còn nhớ ga-ra sàn rải than xỉ, mái bằng, với hai cửa sổ nhìn ra mấy chậu hoa dạ lý hương thơm ngát. Kế bên là một tảng đá lớn có bụi linh lan rậm rạp. Trèo lên tảng đá này, rồi bám vô khung cửa sổ, tôi có thể leo lên mái bằng ga-ra, và coi đây là nơi trú ẩn bí mật của riêng mình khi còn nhỏ, nào hay biết phía dưới kia, dưới sàn ga-ra, là bộ xương đứa em gái nhỏ bé của mình.
Tôi ao ước mình sẽ thuê ngôi nhà, thậm chí mua, và lấy xương em gái lên. Thi thể em đã được hai người đàn ông quấn trong khăn chôn ngay tại ga-ra. Ai đã đào hố chôn em? Hẳn là cha tôi vì tôi còn nhớ ông hay dùng cuốc, xẻng để vun bón cây trong khu vườn nhỏ kế bên ga-ra. Em tôi đã chết khi nào? Ngay trong bụng mẹ hay khi vừa cất tiếng khóc chào đời? Sao mẹ tôi không chịu đến bệnh viện phụ sản mà lại sinh nở tại nhà? Nhưng thôi, tôi sẽ không đặt câu hỏi nữa mà sẽ mang hài cốt của em gái tôi đặt giữa nấm mồ của ba mẹ tôi. Tôi cũng sẽ cho khắc mộ bia nho nhỏ trên đó ghi tên Vân Anh với ngày sinh và ngày mất của em. Hẳn tôi sẽ giúp ba mẹ tôi mỉm cười yên nghỉ nơi cõi vĩnh hằng, và cả đứa em gái Vân Anh chưa bao giờ thấy mặt cũng vậy.
Nhiệm vụ của tôi có thể là viển vông, tôi tự nhận xét, nhưng tôi quyết phải làm đến nơi đến chốn.
Tôi sẽ gặp luật sư, nhờ ông ta dẫn gặp thẳng những ngừơi có trách nhiệm trong chính quyền thành phố Nha Trang. Tôi sẽ kể họ nghe toàn bộ câu chuyện, và xin cấp phép cho tôi được khai quật hài cốt của em tôi. Có giấy phép, tôi sẽ gặp người coi nghĩa trang, gặp chủ nhà. Tôi cũng sẽ mời một linh mục đến cầu nguyện cho linh hồn của em gái tôi...
Nhưng trước hết, tôi phải trở lại thăm ga-ra đã. Tôi dừng xe ngay trước ngôi nhà cũ, giới thiệu thật cách nay hơn 30 năm tôi từng cư ngụ ở đây, nay muốn tìm lại đôi chút kỷ niệm xa xưa. Bà Sương, chủ nhà, vui vẻ dẫn tôi đi quanh khắp ngôi nhà. Nhà không sửa sang gì nhiều, nhưng khi bước vào ga-ra tôi giật mình: nền nhà đã tráng xi-măng!
Tôi hỏi:
- Ga-ra được tráng lại nền khi nào vậy?
- Tôi không rõ, nhưng khi tôi dọn đến đây, cách nay 22 năm, nền ga-ra đã tráng xi-măng.
Tôi chăm chú nhìn khắp nền nhà. Bộ xương của em tôi được chôn cất tại đâu nhỉ? Chợt tôi nhìn thấy mơi góc nhà có khắc tên hãng đã thực hiện công việc tráng nền này: N.V.Đời Tân.
Trong khi tráng xi-măng liệu công nhân có đào xới nền nhà và phát hiện bộ xương của em tôi hay không? Họ đã mang chôn chúng nơi đâu? Nếu phát hiện, liệu có cuộc điều tra nào được tiến hành hay không? Khi ấy tôi đang qua châu Âu du học nên rất có thể không hay biết gì về mọi sự việc vì ba mẹ tôi đã giấu tôi, cũng như đã giấu về đứa em gái duy nhất của tôi.
Tôi lao vào tra cứu trong sổ niên giám điện thoại để tìm địa chỉ N.V.Đời Tân. Không thấy trong niên giám, tôi lùi lại niên giám năm trước, năm trước nữa, rồi năm trước nữa... Cuối cùng, tôi đã tìm ra địa chỉ của hãng trong cuốn niên giám điện thoại cách nay 20 năm.
Tôi tìm đến địa chỉ này. Thì ra hãng đã đóng cửa kể từ đó, tuy nhiên mọi dữ liệu hoạt động của hãng đều được lưu trữ cẩn thận. Cô con gái của nguyên chủ hãng đã không ngại nề hà tìm giúp tôi và sau hơn nửa tiếng cô đã tìm ra: Việc tráng nền xi-măng ga-ra nhà số 4030 tại đại lộ 27 đã được thực hiện ngày 17.7.1963.
Tôi lại chạy đến thư viện, lục chồng báo cũ, đọc lại tất cả các tờ báo địa phương phát hành trong suốt tháng 7 và luôn cả tháng 8 năm 1963. Không, báo chí không nhắc một câu, một chữ nào về việc phát hiện bộ xương trong ngôi nhà tôi ở ngày xưa.
Yên tâm, tôi gặp luật sư, kể lại toàn bộ câu chuyện và nhờ ông ta tiến hành mọi thủ tục cần thiết. Cảnh sát nói với tôi:
- Chúng tôi sẽ cho đào nền nhà.
- Tôi sẽ trả tiền.
- Nhưng đây là điều tra của cảnh sát. Chôn xác người dưới nền nhà là bất hợp pháp.
Luật sư chen vào:
- Cả cha mẹ nạn nhân, những người thực hiện việc chôn cất đều đã qua đời nên cuộc điều tra không còn cần thiết.
- Như vậy liệu có cần cảnh sát chứng kiến hay không?
- Tôi rất mong các ông hiện diện. Tôi muốn nhờ các ông giúp tôi nhận dạng thi thể.
Bà Sương, chủ nhà, phải xin tạm nghỉ việc để có mặt trong khi cảnh sát đào bới nền ga-ra của nhà bà. Cuộc đào bới được tiến hành một cách có phương pháp theo chỉ dẫn của cảnh sát. Xi-măng cuốc lên đến đâu được xúc chuyển ra ngoài đến đó. Khi lớp xi-măng bề mặt đã được xúc hết, một chuyên gia vào cuộc. Ông ta cẩn thận đặt lớp đất vừa đào lên một tấm rây, sàng lọc còn muốn kỹ hơn cả một nhà khảo cổ. Thỉnh thoảng, ông còn quỳ xuống, dùng hai tay có bao găng nhẹ nhàng hốt mớ đất cát lên. Dăm bảy cục xỉ than nằm lại trên rây còn được ông săm soi mãi trước khi cho chuyển ra ngoài cùng với đống vụn xi-măng.
Hơn một giờ đồng hồ sau mới thấy có dấu vết của một thi thể nằm cách bề mặt khoảng hơn nửa thước.
Đó là một bàn tay, nhưng là bàn tay của một người đã trưởng thành!
Rồi đến một chiếc vòng đeo tay, lờ mờ có chữ khắc trên vòng. Đội cảnh sát khoa học hình sự được mời đến. Có cả quần áo cũng của người lớn đã bị phân huỷ nằm trên rây. Ảnh chụp liên tục. Ga-ra trở thành hiện trường của một tội ác. Cảnh sát hỏi tôi:
- Đây có phải những thứ anh muốn tìm hay không?
- Tôi cũng kinh ngạc chẳng kém gì ông.
Luật sư cũng há hốc miệng nhìn tôi, không nói nên lời...
Rồi nguyên bộ xương người lớn được phát hiện, với xương sọ mang một vết thủng, hình như dụng cụ gây án là một chiếc xẻng. Cuối cùng cũng đến bộ xương của một em bé sơ sinh, chôn cách xác chết kia khá xa. Hai ngày sau, tôi đứng kế bên linh mục trong khi ông ta đọc kinh cầu nguyện cho đứa em gái bất hạnh Vân Anh của tôi, trước khi em nằm an giấc ngàn thu giữa nấm mộ của ba mẹ tôi.
Còn xác chết người lớn kia? Chiếc vòng đeo tay xác định đó chính là vị bác sĩ riêng của gia đình tôi. Ông được coi là bị mất tích sau khi mẹ tôi sinh Vân Anh hơn ba năm. Không ai biết lý do cái chết của ông, nhưng riêng tôi, căn cứ vết xẻng đập trên sọ ông, tôi đoán chừng thủ phạm chính là... ba tôi. Rất có thể ba tôi quy trách nhiệm ông gây ra cái chết của Vân Anh; hay biết đâu ba tôi biết rõ giữa vị bác sĩ này và mẹ tôi đã có quan hệ gì đó nên mẹ tôi mới không chịu đến bệnh viện khi trở dạ em Vân Anh khiến em chỉ vừa kịp cất tiếng khóc chào đời đã vội giã biệt thế gian này.
Phải, biết đâu chừng, nhưng dù sao đó cũng là bí mật của chỉ riêng gia đình tôi.